truyện tiểu oan gia
Truyện [RikNgan] [Karik x Thúy Ngân] OAN GIA - [RikNgan] [Karik x Thúy Ngân] OAN GIA trên điện thoại. Truyện cập nhật nhanh nhất Sau khi tập Chung Kết của Rap Việt kết thúc, bức hình chụp chung của Karik và Th
Bạn đang đọc bộ truyện Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia của Vong Ký Hô Hấp Miêu tại Truyenonline123.net . Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia thuộc thể loại (Ngôn tình) là Sự kết hợp độc đáo của tác giả Vong Ký Hô Hấp Miêu, tạo nên một câu chuyện vô cũng hấp dẫn
Tự lập tự cường Chu Bảo, khổ tâm kinh doanh gia tộc xí nghiệp nhiều năm, ở mọi người trong mắt là cái cường thế có thủ đoạn nữ cường nhân, ai cũng không nghĩ tới một hồi thương nghiệp liên hôn, liền sẽ trở thành áp đảo Chu Bảo này chỉ cường hãn lạc đà cọng rơm cuối cùng, nàng thế nhưng bởi vậy sinh bệnh mất trí nhớ.
Tiếu Tiểu Long mắt trừng lớn, há mồm phun ra một hơi đầy ắp mùi rượu nhiệt khí, Mỹ vị nằm ngoài sự dự liệu của hắn, ức hiếp băng lãnh cùng hèm rượu liệt nhiệt hỗn hợp, cảm thụ muốn nổi bật . "Ăn ngon a!" Tiếu Tiểu Long say mê . Tiểu La Lỵ thôn hớp nước
Những bộ truyện có nội dung hài hước, đem lại tiếng cười vui vẻ cho độc giả. Trang 24. Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Mảnh Ghép Oan Gia Tiểu Bố thích ăn bánh trứng 23 chương. Phúc Tấn Bị Bệnh
Kann Ich Gut Flirten Teste Dich. Tháng ba như mọc cánh mà bay nhanh. Các thí sinh vào lúc mặt trời vừa mới mọc đã vùi đầu vào học, đợi đến khi ngẩng đầu lên, mặt trời đã lặn rồi. Một ngày cứ thế trôi năm này, Lâm Kính Tổ hạng nhất giải hoạt động thể thao, thành tích học tập vẫn như cũ hạng nhất từ dưới đếm lên. Tống Trạch là một trong ba học sinh giỏi nhất, nhưng môn thể dục vẫn như cũ đứng bét. Trước cái bảng đen phía trên viết “Cách ngày thi còn xx ngày nữa”, hai người vẫn như cũ đánh thành một mắt đã tới kỳ thi tốt nghiệp. Tống Trạch trong phòng thi viết như bay, Lâm Kính Tổ thì ngồi trước bàn vò đầu bứt tai. Sau đó học tốt tám, Lâm đại tẩu ngồi trên chiếc xe của mình cảm khái nói với cô Vương tiện đường cũng ngồi lại trò chuyện“Sau này Kính Tổ nhà em và Tống Trạch nhà chị đã không còn học chung trường nữa rồi.”Tống Trạch đậu vào trường trung học tốt nhất thành phố đó, còn Lâm Kính Tổ thì lấy thành tích nguy nguy hiểm hiểm tiếp tục ở lại học tiếp trong trường trung học này, nhìn con người ta có tiền đồ như thế, lại nhìn đứa con tứ chi phát triển của nàng, ai!Cô Vương an ủi“Không sao đâu, sau này Kính Tổ không hiểu gì có thể đến hỏi Tống Trạch, vẫn giống như trước thôi mà. Không phải hai nhà gần nhau đó sao?”Đúng vậy, nhà của đại Lâm phải dọn đến khu trung tâm, chỉ cách nhà của giáo sư Tống mấy căn. Mà không chỉ nhà đại Lâm, nhà của mọi người ở khu Tây cũng phải dọn đi. Trường học muốn phá bỏ dãy nhà tầng trệt này, xây thành một dãy nhà mới nhiều trệt quả thực không tốt, mùa hè không gió mùa đông không ấm, nhóm giáo công bên khu Tây luôn hâm mộ nhóm giáo sư khu trung tâm. Nhưng ở đây đã nhiều năm, giờ phải dọn đi, thật sự có chút tiếc nuối, bác công nhân họ Lưu làm điện đã sáu mươi tuổi nói“Vẫn là nhà trệt tốt, dễ đi dễ đứng, nhìn đôi chân của lão già này, sau này già rồi sao có thể xuống lầu bằng cầu thang chứ.”Mặc kệ có muốn hay không, có bỏ được hay không, thì vẫn phải dọn đi. Mùa hè năm nay vẫn mang đến cái nóng làm người khác bực mình, Lâm Kính Tổ chạy chiếc xe của đại Lâm, tới lui giúp hàng xóm dọn nhà, tay trái xách đồ tay phải vác thùng gặp Tống Trạch vừa mới đi học lớp bồi dưỡng tiếng Anh về, Tống Trạch thoáng nhìn bộ ngực màu đồng cổ được phủ kín bởi một tầng mồ hôi sáng bóng, từ trong mũi hừ ra một tiếng“Lại không mặc áo, đồ dã man!”Lâm Kính Tổ đấu võ mồm không bằng người ta, toàn thân chỉ có hai chân là có thể hoạt động, tức giận đến tròng mắt cũng sắp rớt tiểu oan gia cứ thế đánh đánh chửi chửi vượt qua kỳ nghỉ hè nóng bức, hoàn toàn không ý thức đã sắp đến ngày ly đầu tiên bắt đầu cuộc sống cấp ba, Lâm Kính Tổ đạp xe chạy vội trên đường, phía sau thiếu đi một người, thật nhẹ, một đường đi học không ai nhéo lưng hắn, lúc tới trường cũng hòa đồng quen biết nhiều bạn học mới, không ai trừng to đôi mắt đen láy mà mắng hắn là “Đồ dã man”. Tống Trạch đến trường, buổi sáng thức dậy tập thể dục buổi sáng, mở cửa, không ai ngồi trên xe đạp chờ cậu, cười đến đáng đánh nói “Lão tử đến đón cháu mình tới trường.”Hai người đều cảm thấy không được tự nhiên. Khó khăn lắm mới đến cuối tuần, Tống Trạch xách hành lý về khu trung tâm, cùng thiếu niên cao to đang đứng dưới gốc đại thụ nhìn nhau ba giây, bĩu môi khinh thường“Lâm Kính Tổ, cậu lớn như vậy rồi mà cũng không biết mặc áo sao? Thực đáng xấu hổ.”Thiếu niên mày rậm mắt to đứng dưới tán cây cười đến lười biếng, có chút không giống như trước“Tống Trạch, cậu ngoài sỉ nhục ra còn biết gì nữa không? Ông nội đây sao có thể nuôi ra một con sói đáng khinh thế này?”“Đồ dã man! Không biết xấu hổ! Dùng miệng chiếm tiện nghi người khác còn gì là anh hùng hảo hán nữa.”“Cậu không phải con gái, có gì để tớ chiếm tiện nghi chứ? Ai da!”Đầu bị cú một cái, Lâm Kính Tổ không chút khách khí đánh trả, hai người dưới tán đại thụ đánh thành một đoàn, cả mũi cùng trên đầu đều toàn là hoa trắng. Hai người đánh tới cánh tay và đùi bị bầm tím mới cảm thấy mỹ mãn dừng tay, tựa như cuộc sống đã trở lại.
Tiểu oan gia Tác giả Thu Trì Vũ Thể loại thanh mai trúc mã, hoan hỉ oan gia, 1×1, tình hữu độc chung, ấm áp văn, HE Độ dài Hoàn. Hình như khoảng 32 chương chính văn và 10 phiên ngoại Edit Tiểu Hân Nguồn Văn án Giáo sư Tống dạy trong trường đại học có đứa con tên là Tống Trạch. Đại Lâm – người trồng hoa trong khuôn viên trường đại học cũng có một đứa con tên Lâm Kính Tổ. Thời gian hai người ra đời cũng chỉ hơn kém nhau ba ngày. Từ lần đầu tiên gặp mặt, hai người liền không vừa mắt nhau. Bọn họ mới gặp đã cãi nhau, chửi nhau không được ba năm câu đã lao vào đánh, từ khi còn mặc tả đánh đến tiểu học, từ tiểu học đánh đến trung học, lại từ trung học đánh đến đại học. Cha mẹ, hàng xóm, giáo viên của hai người cũng đều lắc đầu “Thật đúng là một đôi tiểu oan gia!” Lâm Kính Tổ bị Tống Trạch chửi là “đồ dã man” và Tống Trạch bị Lâm Kính Tổ chửi là “lòng dạ hẹp hòi” đánh thế nào mà cuối cùng lại đánh đến trên giường? 1. Ở ngôi trường đại học nào đó thuộc khu nào đó của vùng duyên hải Trung Quốc có một người trồng hoa họ Lâm, mùa hè của năm 1983, ve kêu nghe đặc biệt thấy phiền. Ngày 3 tháng 7, dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời hắn chạy xe chở cô giáo Vương vợ của giáo sư Tống tới bệnh viện phụ sản, mặt trời chói chang, một thân mồ hôi như tắm. Ngày 6 tháng 7, mặt trăng trên trời thật cao, vẫn là chiếc xe đó, hắn thở hổn hà hổn hển chở lão bà của mình tới bệnh viện phụ sản, ban đêm của mùa hè thực lạnh, nhưng hắn vẫn một thân mồ hôi như tắm, mồ hôi nhiều đến nỗi khiến tay cầm lái run run. Vợ của giáo sư Tống sinh ra một đứa bé trai thật xinh đẹp, đôi mắt to tròn như trái nho, làn da trắng nõn điểm xuyết phấn hồng, bởi vì không đủ tháng, nên thân hình gầy nhỏ được bao trong lớp vải ấm áp, càng khiến mắt cậu lớn hơn nữa, hàng xóm trìu mến nói “Vật nhỏ thật đáng yêu! Trưởng thành nhất định sẽ rất đẹp!” “Vừa nhìn liền biết là sao Văn Khúc tái thế!” Lão bà của đại Lâm cũng sinh ra một đứa bé trai, đen đen tráng tráng, ôm trong tay sẽ ngay lập tức cảm thấy đứa bé này rất to con. Lại có thêm đôi mày rậm trông cực nhanh nhẹn, nhưng da có rất nhiều nếp nhăn, nhăn y như da chó. Hàng xóm thấy vậy cười ha ha nói “Đứa bé nào mới sinh ra cũng đều như vậy, lớn lên là hết thôi.” “Đúng vậy, nhìn xem con anh khỏe mạnh thế này!” Diện tích của ngôi trường đại học nào đó rất lớn, khu trung tâm là khu giáo sư, cao từ bốn đến sáu tầng mà phòng nào trông cũng thực rộng lớn, tại nơi có kiến trúc hiện đại này, cả trước lẫn sau đều đầy những cây đại cổ thụ, có thể che nắng. Ở phía Tây của khu giáo sư, đi bộ khoảng mười phút sẽ tới, là một loạt nhà chỉ có tầng trệt, phía trước nuôi gà phía sau trồng đồ ăn, như một ngôi làng nho nhỏ ở nông thôn.
Tiểu thuyết Nguồn Dịch Tiểu Hân 16,396 Hoàn Thành 092908 13/03/2017 Truyện Tiểu Oan Gia của tác giả Thu Trì Vũ là một truyện đam mỹ thanh mai trúc mã, tiểu thuyết hay, hoan hỉ oan gia, 1×1, tình hữu độc chung, ấm áp văn, HE. Giáo sư Tống dạy trong trường đại học có đứa con tên là Tống Trạch. Đại Lâm – người trồng hoa trong khuôn viên trường đại học cũng có một đứa con tên Lâm Kính Tổ. Thời gian hai người ra đời cũng chỉ hơn kém nhau ba lần đầu tiên gặp mặt, hai người liền không vừa mắt nhau. Bọn họ mới gặp đã cãi nhau, chửi nhau không được ba năm câu đã lao vào đánh, từ khi còn mặc tả đánh đến tiểu học, truyện từ tiểu học đánh đến trung học, lại từ trung học đánh đến đại học. Cha mẹ, hàng xóm, giáo viên của hai người cũng đều lắc đầu
Trang ChủHào Môn Tiểu Oan GiaChapter 10Bạn đang đọc truyện tranh Hào Môn Tiểu Oan Gia Chapter 10 tải nhanh, không die, không quảng cáo tại NhatTruyenZNếu bạn thấy truyện tranh Hào Môn Tiểu Oan Gia tại NhatTruyen hay xin vui lòng nhấn vào nút chia sẻ. Chúng tôi rất vui ơn nếu bạn xem NhatTruyen là một trang truyện tranh yêu thích nhất của không xem được truyện vui lòng đổi "SERVER ẢNH" bên dướiTrang ChủHào Môn Tiểu Oan GiaChapter 10Bạn vừa đọc xong Chapter 10 của truyện tranh Hào Môn Tiểu Oan Gia. Trong quá trình đọc truyện nếu bạn phát hiện lỗi hay muốn chia sẻ cảm nghĩ của mình xin vui lòng để lại bình luận truyện tranh bên trước Hào Môn Tiểu Oan Gia Chapter 9Bình Luận
Tống Trạch buồn bực ngồi ở một góc trong sân thể dục, gác cằm lên cánh tay. Có người ngồi xuống bên cạnh cậu, cậu cũng không thèm liếc nhìn một cái.“Lâm Kính Tổ, tớ không phải con gái.”Trước đây bởi vì mặt mũi đáng yêu, nên không ít lần bị bắt giả thành con gái. Mỗi lần Lâm Kính Tổ trêu chọc, cậu đều như một con mèo xù lông bật người nhào qua. Tống Trạch hận nhất người ta nói cậu là con Kính Tổ tức giận“Tớ biết cậu không phải. Con gái sao có thể đứng tiểu chứ?”Trước đây tên này rất đáng yêu, làn da trắng như tuyết, lông mi vừa dài vừa cong, con ngươi linh động xoay tròn cùng đôi môi phấn hồng nhỏ nhắn, hại Lâm Kính Tổ nghi ngờ có phải cậu ấy là con gái giả dạng con trai hay không. Lúc đi WC đã nhìn trộm cậu, nhìn rõ cậu từ trong cái quần tây dài kéo ra thứ giống như mình mới xác nhận hai người là cùng giới tính. Cái đó của Tống Trạch trắng trắng hồng hồng, lại nhỏ và tinh xảo, Lâm Kính Tổ quay mặt nhìn xuống đứa em trai màu đen nhà mình, nhịn không được thầm nghĩ giữa người và người sao lại có khác biệt đến vậy?Mặt không hiểu sao nóng lên, Lâm Kính Tổ dùng sức lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ tầm bậy của mình, phất phất tờ giấy trên tay trước mặt Tống Trạch“Cái này cho tớ.”“Cậu lấy để làm gì?”Lâm Kính Tổ cười đến thần thần bí bí“Đánh mấy thằng khốn nạn.”Lâm Kính Tổ là một đại ca, quen biết rất rộng, cứ cầm tờ giấy đi hỏi mấy tên lưu manh, thì chắc chắn sẽ có người nhận ra đó là chữ của Kính Tổ hùng hổ xông vào lớp người ta, lôi cái tên khốn kia đi ra, tìm một góc không nói tiếng nào đã cho hắn ăn mấy cái đấm. Đánh đến đủ mới túm cổ áo hắn lên“Nói, tờ giấy này có phải mày viết hay không?”“Tờ, tờ giấy gì?”Lâm Kính Tổ híp mắt, tên nam sinh đáng khinh lập tức gật đầu như gà mổ thóc.“Phải, phải.”“Mày to con hay là tao to con?”“Dạ, anh~”“Tao đánh hay là mày đánh?”“Dạ, anh~”Lâm Kính Tổ tự kéo quần mình xuống.“Của mày lớn hay của tao lớn?”Nam sinh đáng khinh bị đánh cho bầm mắt hoảng sợ cố gắng giữ bình tĩnh, run rẩy nói“Dạ, anh~”Lâm Kính Tổ hung tợn ép sát mặt tới.“Tao cảnh cáo mày, mày làm cái gì với Tống Trạch, tao sẽ làm lại cái đó với mày, gấp hai lần, có nghe rõ chưa?”Hôm sau lúc Tống Trạch lên lớp lại nhận được tờ giấy viết đầy lời giải thích. Nội dung hơi loạn, nhưng tóm lại vẫn hiểu được, ý đại khái là Một, tớ sai rồi, tớ sẽ giải thích; hai, tớ là thằng biến thái chết tiệt, tớ sẽ không được chết tử tế; ba, tớ sẽ không dám làm như vậy Trạch không cần đoán cũng biết là Lâm Kính Tổ giải quyết việc này, nhưng có đánh chết Lâm Kính Tổ hắn cũng không thèm khai ra đã dùng phương pháp gì. Con ngươi Tống Trạch xoay tròn, nói“Tờ giấy này chắc chắn là cậu đọc cho người ta viết đúng không? Diễn đạt không lưu loát như vậy, khó trách học ngu môn Văn.”Gân xanh trên cổ Lâm Kính Tổ sắp nổ tung“Này!”Ánh mặt trời sáng chói chiếu rọi cả sân trường, có hai người đang thở hổn hển đánh nhau thành một đoàn, anh Tám đang nhắm mắt cũng không thèm mở ra, chỉ hô to“Tiểu oan gia!”
truyện tiểu oan gia